Tình cuối mùa thu
Nhớ không em, Vĩnh Long cơn mưa chiều
Gió lặng lẽ lùa qua căn gác trọ
Em run run vào phòng anh đứng đó
Anh cũng không tin đôi mắt của mình.
Em ướt mèm nhưng em thật là xinh
Từng hạt nước rơi đều trên môi lạnh
Anh giật mình trao khăn em ủ ấm
Quên không mời em ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trời cuối Thu gió se lạnh chào mời
Tình nồng thắm nhưng ngại ngùng dang dở
Cây me già khẽ cựa mình cuối phố
Vài mầm non hạnh phúc trổ chồi xanh.
Em ra đi từ độ đó sao đành
Anh đứng lại thẫn thờ bên cửa sổ
Nếu tình trao mà lòng còn dang dở
Thì thôi đành đừng xây mộng tương lai.
Vĩnh Long bây giờ cũng như mọi ngày
Vẫn mấy mươi năm ru tình thuở trước
Đường Võ Tánh hàng me già rũ rượi
Nhắc anh buồn để nhớ chuyện ngày xưa.
Phương trời em giờ nầy dứt cơn mưa?
Đêm mùa Xuân có ánh trăng nồng ấm?
Từ nơi đây anh nhớ em nhiều lắm
Melbourne giờ này…còn thức không em?!
0 nhận xét